DIỆU ÂM NHÂN QUẢ

ÔNG ĐỒ TỂ
Diễn đọc: Tạng Thư Phật Học

 

ÔNG ĐỒ TỂ 

Nơi chợ Bún Tàu thuộc xã Tân Phước Hưng huyện Phụng Hiệp – Tỉnh Hậu Giang (Việt Nam) có gia đình ông Tám chuyên hành nghề đồ tể giết trâu, bò, lợn để bán thịt.

Năm nọ toàn xã mất mùa, đa số người dân đếu túng bấn, lo chạy bữa ăn. Gia đình ông X cũng vậy, do nhân khẩu quá đông, đất đai sở hữu lại ít, gặp năm thất mùa thu hoạch không đủ ăn nên họ càng lâm vào cảnh khốn đốn. Không nỡ nhin cả nhà đói khổ nên ông X quyết định bán con trâu già đi (nó đã bầu bạn cày cấy cùng ông hơn chục năm trời).

Ông Tám hay tin, hăm hở đến xem hàng. Do biết rõ tình cảnh thắt ngặt của gia đình ông X nên lái buôn Tám tha hồ ép giá. ông X vì muốn cứu đói gia đình, đành gạt lệ bán con trâu với giá 10 bao gạo.

Lúc ông Tám dắt con trâu đi, nó cứ ngoái đầu nhìn chủ mắt rưng rưng. (Hồi nào tới giờ người lạ không thể đến gần con trâu, nhưng lúc này dường như nó biết được ý chủ nên khi lái đến dẫn thì nó ngoan ngoãn bước theo).

Lúc đó không riêng gì gia đỉnh ông X mà rất đa số người dân phải bán hết gia súc đề đổi lấy gạo. Nhờ vậy mà ông Tám “trúng quả” đậm (thu mua được rất nhiều hàng với giá cực rẻ).

Ông Tám sắp xếp sẽ giết con trâu già sau chót. Khi đã bán hết thịt các con gia súc trước, ông Tám quyết định thịt con trâu già!

Chiều đó ông đã chuẩn bị mọi thứ để giết trâu. Ông dùng búa tạ đập đầu trâu, nện được vài phát thi con trâu đau đớn đến lòi mắt ra ngoài, nó vùng vẫy kịch liệt, lệ tuôn đầm đỉa và rống la thảm thiết, máu phun ướt đẫm mặt đất. ông Tám vẫn bình thản vung búa lên nện liên tục vào đầu trâu cho đến khi nó quị xuống. Nhìn mắt con trâu ướt sũng lệ, khách đi đường đều mủi lòng xót xa.

Vài tháng sau, vợ ông Tám mang thai. Đến lúc lâm bồn, bà ngất xỉu khi nhìn thấy hài nhi. Thằng bé cực kỳ xấu xí, dị dạng, mắt nó lòi ra (giống hệt mắt con trâu lúc bị đập chết), tay chân không có ngón mà chỉ có 3 móng nhìn y như móng trâu. Do vậy mà thằng bé được đặt tên là Trâu.

Bị sinh ra đứa con như vậy, ai cũng nghĩ là ông Tám sẽ bỏ nghề nhưng ông vẫn tiếp tục giết mổ.

Sau đó, nhà ông liên tiếp gặp tai nạn bất ngờ rồi suy sụp lụn bại, tàn mạt đến chẳng gì có thể cứu vãn. Ông Tám có năm trai, ngoại trừ thằng út Trâu đi xin ăn khắp nơi thi bốn đứa kia đều là hạng phá gia chi tử, bọn chúng nếu không gây lộn đâm bậy thì cũng rượt chém vợ chồng ông.

Ông Tám mới đầu hành nghề đồ tể nhà rất giàu, nhưng tiền của kếch xù ông có được sau này đều bị con cái phá tan, vận rủi luôn đến. Các con ông mặt mày đều hung ác, cực kỳ bất hiếu ngỗ nghịch.

Sau khi tán gia bại sản, vợ chồng ông lâm vào khốn cùng, còn bị bệnh hành triền miên. Con cái thì đứa vào tù, đứa bạo tử.

Đây là câu chuyện có thật. Chuyện nhà ông Tám và đứa con tên trâu dị dạng (ở địa phương này mọi người đều biết) đã chứng minh luật nhân quả báo ứng không sai.

Khi phước hết thì họa ập tới. Làm ác luôn gặp ác báo, nếu hiện đời chưa trả thì tương lai vẫn vẫn phải trả! Không thể trốn tránh.

(Thuật lại theo lời kể của người dân địa phương)

Lời người dịch:

Đọc đến đây ắt sẽ có người nghi ngờ, làm gì giết con trâu, con heo, con mèo, làm mù mắt bò mà bị trả báo nhanh vậy? Cũng có người giết um sùm, thấy có báo… gì đâu?

Trong nhà Phật luôn giải thích, báo ứng đến khi nhân duyên hội đủ, gieo nhân gì gặt quả nấy, không ai thoát được luật nhân quả.

Làm ác không bị báo ứng liền là do đương sự còn nhiều phúc đức. Anh chàng giết heo nái trong truyện, xuất ngũ không tìm được việc (chứng tỏ anh rất ít phúc báo) heo mang bầu nhìn anh van xin, anh không chút động lòng, thẳng tay giết (ác tâm). Xem ra bản thân anh kém phúc nhưng giàu ác tâm, nên phải trả báo liền. Theo giáo lý Phật thì “gieo nhân giết sẽ bị giết’’, anh bị điên khùng thì đây chỉ mới là hoa báo, cái quả thực sự phải trả vẫn còn phía sau, tất nhiên là nặng nề.

Thông thường con người, nếu còn nhiều phúc thì sẽ chưa trả báo, chỉ khi phúc đức hết thì họa mới ập đến. Do vậy mà có người trả báo nhanh, có người trả chậm.

Cũng xin giải thích một chút về việc hỏi thần. Phật nói quỷ, thần củng có thần thông và không hề ca ngợi thần thông. Ngài luôn nhắc nhở người tu mà chưa sạch phiền não nếu có thần thông củng nên xả bỏ, vỉ điều này sẽ đem đến hại cho bản thân nhiều hơn lợi.

Thổ địa, Đông nhạc, Tài thần v.v… đều thuộc về Đa Tài Quỷ (quỷ có thần lực) trong giới Quỷ thần, còn gọi là Thần đạo, họ không phải là Thánh. Vì quỷ thần nhờ phúc bố thí hay chút phẩm hạnh tu mà được sinh làm thần, gọi danh thần nhưng tính tham sân si của họ rất nặng. Chuyện thần mách bảo là tự nhiên, thường thấy qua dạng nhập đồng, giáng cơ, hoặc báo mộng… Xin nhắc nhở là chúng ta cũng không nên quá tin hay khư khư bám víu vào đó mà quên mất điều quan trọng là: Chính mình phải tu sửa thân tâm, tự giải khổ cho mình bằng cách thiện hóa bản thân, huân bồi phẩm hạnh tốt.

Việc hỏi quỷ thần tiền kiếp hậu kiếp chỉ nhằm để giải cơn sầu trong phút chốc (khi người ta khổ, tâm đầy bối rối, não phiền). Nhưng chẳng nên quá bám chấp vào đó, cứ xem họ là thánh để phó thác cả sinh mạng mình cho quỷ thần.