BÁO ỨNG HIỆN ĐỜI
TẬP IV
Hạnh Đoan biên dịch

 

42. NIỀM ĐAU TUỒI NHỎ

Hồi lớp 5 tiểu học, tôi ngụ gần dòng sông Đạm Thủy Đài Bắc, chúng tôi gồm ba đứa, cùng học chung, hai bạn tôi một đứa họ Trịnh, một đứa họ Trần; tan học rồi thi đến bên sông Đạm Thủy bắt cua, bắt được cua thì bẻ càng bẻ chân nó mà chơi đùa, rất là khoái chí… Cứ nghịch như thế, cuối cùng thì dùng đá đập chết cua. Hôm đó trò chơi kết húc, ba thằng nghịch chán rồi thì quay trở về nhà.

Hai bạn tôi đi trên đường nhựa, còn tôi thì bước phía trong (mé bên lề cỏ), đang đi mải miết thì tôi bỗng thấy trước mặt có sợi dây lạ rất đẹp, liền vội chạy đến nhặt lên xem… hóa ra đó là một con RẮN! Thật đáng sợ! Tôi kinh hãi ném vội con rắn đi và lo nhảy tránh, con rắn cũng không cắn tôi mà vội bò ra xa. Nhưng tôl lại nổi tức nên lượm cục đá lên chọi vào con rắn…

Thằng bạn họ Trần đứng cạnh tôi nhắc nhờ:

– Gặp rắn mà không đập cho nó chết, tối về nó sẽ tìm mày đó!

– Vậy hai đứa bây phụ tao đập nó nha!

Thằng bạn nói:

– Đập rắn phải nhắm vào đốt thứ bảy…

Tôi cho rằng đó chính là chỗ trái tim nó…đá đập con rắn nhừ tử cho đến chết queo, Rồi dương dương tự đắc về nhà.

Bạn nghĩ việc này đến đây là xong rồi ư? Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng nó chưa kết thúc!

Các vị, ông bà mình chết rồi, vì sao phải cúng bái? Bởi vì họ có đời sau. Bạn hi vọng họ được siêu, không phải làm quỷ. Chúng ta đều tin người chết rồi, còn có đời sau.

Các vị, một con chỏ, một con kiến, một con rắn, chết rồi có đời sau hay không? Có đấy! chắc chắn là có, trăm phần trăm lận! Nhưng ngày xưa chúng tôi không hề biết điều này, cho nên sau khl tôi đập chết con rắn rồi, rất tự hào khoái chí mà đi về.

Nửa năm sau, tôi lên lớp sáu trung học.

Tôi có hai người anh, anh cả lớn hơn tôi hai tuổi, anh thứ lớn hơn một tuổi. Lần nọ tôi cùng anh cả dành đồ chơi, không nhớ tôi đã mắng anh ấy câu gì mà anh nổi cơn thịnh nộ, (anh em tôi xưa nay chưa từng gây cãi hay đánh nhau), anh ném tôi vào tường, ra tay đánh rất dã man, anh hung tợn đấm vảo ngực tôi tới độ tay anh nứt tét, lòi xương ra, lúc này anh mới sực tỉnh và hét lên một tiếng thảm thlểt vì thấy tay mình xương cốt nứt tét…

Khi đó toàn thân tôi ê ẩm, đau đớn vô cùng. Tối đó chúng tôi về, bị mẹ vặn hỏi, cả hai đứa đều chẳng dám khai thật, đồng nói là “bị vấp té… rồi va vào tường”. Anh đi bịnh viện, tôi cũng đi bịnh viện…

Kể từ ngày đó, ngay năm đầu trung học tôi đã bị cơn đau hành, đau đến mấy tuổi? Xin thưa: -Tôi đau đến 35 tuổi!

Suốt thời gian này, chì cần tôi vừa nổi giận hay uất ức (bao gồm bị cha mẹ la mắng), là tôi khởi đau liền. Mỗi lần tôi lên cơn đau, anh tôi nhìn tôi buồn rầu, áy náy… Vì vậy anh rất ít khi nói chuyện cùng tôi (anh cảm thấy mình rất có lỗi)…

Nhưng tôi hoàn toàn không hiểu nguyên nhân cơn đau này. Mãi đến trước khi tôi xuất gia một tháng mới rõ nguồn cơn…

Tôi có một người bạn, anh ta có mắt âm dương, nghĩa là nhìn được cả hai cõi sống và chết… anh không phải là Phật giáo đồ, nhưng mà giỏi vậy đó. Người ta thì nhìn thấy thần, còn anh thì thấy được quỷ, anh rất độc đáo đỏ nha.

Lần nọ tôi đang đi bên cạnh anh, tôi kể ià tôl sắp xuất gia và nói:

– Sau này tôi sẽ không còn đi chơi cùng anh nữa, vì sắp cạo đầu rồi.

Anh bạn tôi có khả năng ngoại cảm, nhìn thấy những điều mà mắt thịt chúng ta nhìn không thấu… nên anh bảo tôi:

– Ôi cha! Chú mày thường đau ờ tim, nơi vùng ngực, đau ghê lắm, phải không?

– Dạ phải!

Anh nói:

– Tôi thấy có một con rắn hung tợn đang cắn xé ở đó. Đây chính là nguyên nhân đau đớn của chú!

Tôi bảo:

– Anh nói nhảm rồi! Rắn nào mà cắn em chứ hả? Đây là do hồi nhỏ anh cả đánh em, tạo thành nội thương mà!…

Anh mỉm cười bảo:

– Điều này chú không biết đâu!

Tôi thầm nghĩ: “Đâu phải anh ta nói gì cũng đúng?”… nhưng thực lạ, anh vừa dứt lời thì tim tôi bắt đầu đau. Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên. Bình thường phải có lý do gi đó tôi mới phát đau. Nhưng bây giờ, anh vừa nói xong là tôi cảm thấy đau!

Anh liền hỏi:

– Trong đời, chú có từng giết qua con rắn nào không?

– Dạ có! -Tôi vừa đáp xong thi cảm thấy tim đau nhói lên…

Anh giải thích:

– Điều này rất dễ hiểu. Thực ra, con rắn đó sau khi bị chú giết chết rồi, nó đọa vào cõi quỷ (vẫn mang hình hài rắn)…

Ngực tôi liền đau kinh khủng (nghe anh giải thích như thế, thì cuối cùng tôl cũng hiểu ra)…

Con rắn đó từ lúc vô duyên vô cớ bị tôi đập chết đi rồi, thỉ nó liền đầu thai vào cõi quỷ (Nếu như nó đầu thai làm rắn, thì nhiều nhất là gặp tôi nó mổ cho một phát, nếu đầu thai làm chó, thì nó gặp sẽ cắn tôi, kết ác duyên cùng nhau). Nhưng con rắn này vừa đầu thai vào cõi quỷ, ngay lập tức đã có thể báo thù. Nó báo thù thế nào ư?

Tức lả hồi năm đầu trung học, như tôi đã kể, anh tôi vỉ một chuyện vặt vãnh nhỏ xíu, mà đánh tôi một trận nhừ tử (theo như lời anh bạn tôi giải thích: thì đó là do hòn quỷ con rắn ấy đã gá vào tay phải anh tôi), bởi hồi ban sơ chính tôi đã dùng tay phải cầm đá đập con răn chết, tôi đập bao lần thì khi báo thù – con rắn đã mượn (tay phải) anh cả tôi – dồn “lực hận” vào đó rồi “quánh” cho tôi ăn đòn lại. Nó đã khiến anh cả đấm vào ngực tôi đến tay anh nứt tét (mà bản thân anh cũng không hề hay biết), vỉ vậy mà tồi bị nội thương.

Lý do vì sao tôi bị đau suốt hai muơi mấy năm, cuối cùng cũng đã hiểu rõ. Sau khi minh bạch sự việc rồi, tôi liền quỳ xuống, anh bạn ở bên cạnh cũng phụ giúp tôi lập cách siêu độ con rắn, nhưng không có tác dụng gì.

Thế là tôi lại quỳ xuống vả quán tưởng như có con răn đang ở trước mặt mình, tôi cúi đầu trước nó, thốt lời ăn năn xin lỗi như thế này:

– Thưa bạn, tôi không hề biết là bạn đã đau đớn nhiều như thế, không hề biết là khi tôi giết bạn rồi, bạn trở thành thống khổ như thế, tôi hiện cũng rất khổ tâm vỉ lỗi lầm thời thơ ấu ngu si… đã làm hại bạn! Giờ phút này, tôi xin cúi đầu thảnh tâm nhận lỗi trước bạn, ngày xưa tôi dùng đá đập bạn bao nhiêu lần, thỉ ngày nay tồi xin khấu đầu trước bạn ngần ấy cái…

Tôi khấu đến đầu sưng lên chảy máu. Sau khi tôi dập đầu tạ tội xong, tôi liền phát nguyện:

– Kể từ nay trở đi tôi tuyệt đối không bao giờ sát sinh hại mạng, kể từ nay trở đi tôi tuyệt đối không bao giờ nổi giận (lúc đó tôi cũng vừa sắp xuất gia, nên tôi phát thệ như vậy).:

Khi đó tôi chỉ biết tụng Bát Nhã Tâm Kinh và hồi hướng. Xong xuôi, tôi đứng dậy, thì bỗng thấy trọn cả lồng ngực và con tim trở nên mát mẻ dễ chịu, hết đau, thoải mái cực kỳ… Kể từ ngày hôm đó đến nay, tôi hoàn toàn không còn bị hành đau đớn gì nữa…

Chư vị, đối với tôi mà nói. Một lỗi lầm tưởng là cỏn con này, không ngờ lại có ảnh hưởng trầm trọng, gieo đau đớn cho xác thân tôi suốt mấy mươi năm, chĩ vì lỗi giết một con rắn. Có đáng sợ không? Rất đáng sợ! Vi vậy quỷ vị hãy cẩn thận, đừng tạo nghiệp sát sinh nhé.

Tôi xin kể thêm một chuyện nữa: