Nhiệm Mầu

 

Tôi bị đau bụng liên tục một thời gian dài, bác sĩ nghĩ là bị đau ruột già phải đi soi ruột. Bác sĩ chuyên khoa cho một cái list căn dặn những điều cần chuẩn bị cho việc soi ruột. Cả ngày tôi uống white grape và nước gà lọc kỹ, trưa một chén, chiều một chén, đến 5 giờ 30 chiều tôi bắt đầu uống nước Magnesium citrate. Đến khoảng 8 giờ tối là tôi uống xong 4 chai, rồi cứ 5-10 phút đi cầu một lần với giấc ngủ chập chờn suốt đêm như vậy cho đến gần sáng.

Đến 4 giờ sáng tôi thấy đuối sức, lúc đó tôi không thể ra khỏi bồn cầu nữa rồi vì tôi đã bị biến chứng qua bệnh thổ tả, nước trong người tôi liên tục chảy ra không ngừng. Bụng tôi nóng ran, mồ hôi toát ra như tắm, toàn thân như bị kim châm, mắt tôi lòa không còn nhìn rõ mọi vật, tôi bủn rủn cả tay chân. Tôi chợt nghĩ những người sắp chết “xuất hạn” trước khi chết, tôi càng hoảng, có lẽ mình sắp chết mất rồi, có nên gọi 911 không? Tôi ngại phải đến bệnh viện, và mỗi lần gọi cấp cứu là 2, 3 chiếc xe đến rầm rộ. Tôi sẽ chết ư? Không đuợc, chết kiểu ni tôi không muốn chút nào. Tôi hoảng hốt tìm cách.

Đột nhiên, câu A Di Đà Phật xuất hiện trong đầu. Tôi chộp lấy và niệm ngay Nam Mô A Di Đà Phật liên tục vài lần. Rồi tôi chợt nghĩ: Không được, trường hợp ni phải cầu cứu tới Đức Quán Thế Âm Bồ Tát. Tôi bèn cấp tập niệm: “Nam Mô Đại Bi Cứu Khổ Cứu Nạn Quán Thế Âm Bồ Tát cứu con với! cứu con với!”… Tôi cứ niệm như thế liên tục khoảng 5-10 phút gì đó, tôi thấy không còn bị đi ra nước nữa.  Tôi đứng lên vào giường nằm và nhiệm mầu làm sao, một luồng hơi mát từ trong bụng tôi mát ra, khắp toàn thân khỏe khoắn êm mát. Cảm giác êm mát khỏe khoắn này tôi chưa bao giờ thấy được trong đời. Tôi nhìn đồng hồ là hơn 5 giờ sáng.

Lúc đó ông xã tôi từ phòng bên chạy qua. Ông nhìn mặt tôi la lên: “Mặt em sao dễ sợ vậy? Mới khi hôm đó mà sao bây giờ hai mắt thì sâu hoắm, quầng đen, hai má hóp một cách khủng khiếp, bạc nhợt, như người sắp chết vậy”? Tôi thều thào: “Em vừa trở lại từ Quỷ Môn Quan, may nhờ có Đức Quán Thế Âm Bồ Tát cứu không thôi em đi rồi”. Nghe tôi nói ông cũng hoảng, ông nói tại sao em không uống nước? Tôi nói em đọc thấy: “Do not drink or eat anything after midnight, nên không uống”. “Em đi cầu đến bị mất hết nước trong cơ thể rồi, không được, phải uống nước không thôi em sẽ chết đó”. Ông đưa ly nước và bắt tôi uống, khi đó tôi mới uống nước và bình thường trở lại.

Tôi vô cùng tri ân Đức Quán Thế Âm Bồ Tát đã nghe tiếng kêu cứu của tôi. Ngài đã cứu tôi thoát khỏi một tai nạn khủng khiếp. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy mọi việc đã xảy đến như trong mơ, thật là nhiệm mầu. Sự việc đó đã làm tăng trưởng tín tâm của tôi đối với hạnh nguyện cứu chúng sanh thoát tai nạn của Bồ Tát Quán Thế Âm.

 Diệu Hằng