GIẾT ÂN NHÂN TÔM PHẢI BỎ MẠNG
Phúc Diệu kể

 

Câu chuyện này xảy ra cũng lâu lắm rồi, thời kì trước giải phóng. Ở dốc cầu An Thạnh, Bến Lức, Long An, có một người phụ nữ, mọi người vẫn thường gọi là dì Ba, hôm đó ngồi rửa chén ở mé sông.

Không biết sơ ý thế nào làm rơi chiếc nhẫn xuống sông. Vì chỗ đó cũng cạn, dì Ba cố gắng xuống hụp lặn mò, nhưng mò mãi mà không thấy.

Đang lúc không còn hi vọng gì thì bỗng có một con tôm càng rất lớn trồi lên mặt nước. Cái càng nó kẹp chiếc nhẫn, và chìa ra như muốn đưa cho dì Ba lấy. Cô ta há hốc mồm trước hiện tượng lạ ấy, một lúc lâu mà vẫn không dám tin vào mắt mình.

Vì sao lại có chuyện vi diệu như vậy ? Nhưng thôi kệ, chuyện lí giải để cho mấy ông khoa học, còn Dì Ba thấy nhẫn thì mừng quá, sau khi chẫn tĩnh lại thi vươn tay ra, vớt con tôm lên, lấy cái nhẫn rồi tính thả con tôm xuống.

Nhưng nhìn lại, con tôm to quá, cô ta chưa từng nhìn thấy con tôm nào lại to như vậy. Nhìn nó mà đầu óc lập tức liên tưởng đến những món đặc sản về tôm, tự dưng cô cảm thấy thèm không chịu nổi.

Cô cầm con tôm chạy vào nhà. Vùa lúi húi tìm dụng cụ làm món tôm, vừa kể lại câu chuyện con tôm giúp cô ta vớt chiếc nhẫn đánh rơi cho chồng nghe.

Nghe xong chồng dì nói:

– Thôi bà đi thả con tôm đi. Nó vớt chiếc nhẫn giùm bà rồi. Cám ơn nó không hết. Bà bắt nó làm chi.

– Từ đó tới giờ tôi chưa thấy con tôm nào bự như vầy. Chắc nướng nó ăn ngon lắm đây, ông không ăn thì thôi tôi ăn một mình.

Dù ông chồng không cho ăn, khuyên can rất nhiều, xong cô ta vẫn cứ nhất quyết muốn ăn tôm nướng cho bằng được. Loáng một cái, chú tôm kia đã có một chỗ yên ổn trong bụng dì Ba. Thật tội nghiệp chú, muốn làm việc tốt một lần mà nào ngờ ra nông nỗi…

Những con vật to lớn hoặc đẹp một cách bất thường, thường có tâm linh rất mạnh. Cứu chúng thì thường gặp phước báo rất nhanh. Ngược lại, giết chúng, báo ứng cũng sẽ đến rất nhanh. Quả nhiên, chỉ trong một tháng, dì Ba phát bệnh lạ, toàn thân ngứa nổi ghẻ, rồi từ từ trở nên lở loét. Vết lở chảy mủ ra hôi thối, thậm chí còn xuất hiện cả giòi bên trong, đau nhức vô cùng.

Ngày xưa, ở vùng thôn quê đâu có thuốc hiện đại như bây giờ, mà kể cả là tây y hiện đại bây giờ chưa chắc đã trị được, cũng không biết chữa làm sao, dì Ba cứ đau đớn vật vã, gào thét, rên rỉ như thế một thời gian. Rồi cô ta chết, chồng cô sau đó bán nhà, cùng với mấy đứa con đi đâu không rõ.

Làng xóm ai nấy đều đem câu chuyện của dì Ba làm lời răn nhắc cho con cháu mình.

*

Bản thân tôi (Phúc Diệu) cũng xin chia sẽ quả báo việc sát sinh của chính mình. Lúc trước, tôi còn nhỏ, ở dưới quê, mỗi lần trời mưa là xách xô ra đồng bắt cua, bắt cá, bắt ốc đem về chế biến đủ món. Rồi làm thịt gà vịt nhiều không kể xiết.

Khi lớn lên có gia đình, có con rồi thì đi chợ lựa con tôm, con cá, con cua còn tươi sống mới mua về nấu. Sau một thời gian, dù còn trẻ mà chân tay tôi đau nhức ghê gớm.

Đi bệnh viện bác sĩ cho thuốc uống, uống hết thuốc rồi lại nhức lại.

Sau đó nhờ Phật gia hộ nên tôi quen được một chị Phật tử kia. Khi biết tôi như vậy, chị hướng dẫn tôi đi phóng sinh, khi đi chợ thì lựa tôm cá đã chết mà mua. Tôi liền làm theo. Được một thời gian, chân tay mình bớt đau nhức hẳn.

Về sau, cứ mỗi khi hơi đau nhức một chút là tôi đi chợ mua cá, mua cua, mua ốc phóng sinh là ngày hôm sau tôi liền hết đau, khỏi phải uống thuốc.

Giờ tôi đọc được nhiều chuyện báo ứng thê thảm do sát sinh, nghĩ lại chỉ vì ngon miệng một bữa ăn mà sau này phải chịu quả báo thật đáng sợ, nên cũng hạn chết đi rất nhiều.

Cầu mong những con vật đã bị tôi giết vì miếng ăn sẽ tha thứ cho tôi. Cho đến giờ, thì con kiến tôi cũng không dám giết nữa. Mong mọi người đọc được chuyện của tôi sẽ sớm từ bỏ mọi việc sát sinh.

Nguồn: Xú A Chung