Cảm Tưởng Của Cháu Trish

 

Năm 2015, con được bác sĩ chẩn đoán bị bệnh severe aplastic anemia (thiếu máu vì cơ thể không tái tạo tế bào máu được). Cách chữa trị duy nhất là thay tủy xương. Những mũi kim chích, những buổi chuyền máu, và những đêm dài trằn trọc không ngủ được tại bệnh viện đã chiếm trọn cuộc sống 12 tuổi của con. Khi bác sĩ cho biết cơn bệnh đang đe dọa tính mạng con, con cảm thấy tuyệt vọng và không thể vượt qua được dù con có bao nhiêu dũng khí và năng lực.

Trong khi con đã bỏ cuộc, cha mẹ con đã nhờ Quý Tăng Ni tại các chùa quanh thành phố Sacramento, California để cầu an. Với hy vọng cứu con, cha mẹ con đã chuyển sang ăn chay và nhiều ngày đêm tụng kinh với con tại bệnh viện. Con đã chứng kiến nhiều phương pháp điều trị không thành công và mỗi lần như vậy con mất thêm một niềm hy vọng nữa. Con không tìm thấy động lực nào để tiếp tục sống, và mỗi ngày con đều tự hỏi tại sao phải là con.

Khi con được xuất viện, cha mẹ con đã dẫn con đến một buổi tụng kinh tối thứ Sáu tại Hội Quán Hội Từ Bi Quán Thế Âm tại Sacramento, California. Cô Kim Phương tặng con một chiếc áo tràng, và tâm tư con đã thay đổi từ buổi tối đó. Qua các buổi tụng kinh hằng tuần, con đã được các Cô Bác giảng giải về nghiệp báo và phương pháp duy nhất để giải thoát là giác ngộ. Đạo Phật đã khai ngộ cho con về cuộc sống. Đạo Phật giải thích hợp lý nhiều câu hỏi của con về cuộc sống như người giàu, người nghèo, côn trùng đáng sợ và côn trùng không đáng sợ v.v… Khi con nhận thức rằng nghiệp báo đang làm con đau khổ, con đã tìm được động lực tu tập, tiếp tục điều trị căn bệnh để chuyển nghiệp, để giải thoát.

Trong quá trình điều trị, con đã có nhiều trải nghiệm mầu nhiệm vượt quá giới hạn của suy nghĩ và lý trí. Có nhiều lần con bị sỏi thận, mang đến những cơn đau không thể chịu đựng được. Do tình trạng sức khỏe yếu của con, bác sĩ không thể nào phẫu thuật đế lấy các viên sỏi. Con phải cố gắng chịu đau để các viên sỏi tự di chuyển ra khỏi cơ thể mình. Con đã cầu nguyện suốt đêm và đặt niềm tin vào bàn tay của Bồ Tát Quán Thế Âm. Nỗi đau không thể chịu được khiến con la hét trong đau đớn được chuyển thành một giấc ngủ an lành. Vượt quá lý luận và kinh ngạc của các bác sĩ, hôm sau những viên sỏi đã tự tan thành những mảnh nhỏ có thể đào thải ra khỏi cơ thể con. Và cũng trong quá trình trị liệu, các mũi kim chích không còn gây đau đớn, cảm giác mệt mỏi dịu lại và có thể chịu đựng được, mặc dù tác dụng của phương pháp trị liệu rất ít.

Phương pháp chữa trị cuối cùng và duy nhất là thay tủy xương. Để tìm một người xa lạ sẵn sàng hiến tủy là một quá trình gian nan và tẻ nhạt. Hầu hết các bệnh nhân đều cần trên hai hay ba năm để tìm người hiến tủy. Mặc dù thời gian hai hay ba năm là khoảng thời gian dài, nó không thể lay động được niềm tin vững chãi của con vào Đức Bồ Tát Quán Thế Âm. Thật hy hữu và mầu nhiệm, con đã tìm được người hiến tủy sau năm tháng tìm kiếm. Người hiến tủy của con rất hiếm khi nghe điện thoại nhưng đã trả lời cuộc điện thoại để cứu mạng con.

Thời gian dự kiến hồi phục sau phẫu thuật thay tủy là ba tháng trong bệnh viện và đó có thể là quá trình khó khăn nhất trong hành trình của con. Mỗi ngày trong bệnh viện, gia đình con đều cầu nguyện Đức Phật Dược Sư và Bồ Tát Quán Thế Âm để gia hộ cho con mau chóng hồi phục. Một lần nữa các bác sĩ đều ngạc nhiên khi xem xét kết quả thử máu của con; lượng máu trong con đang ổn định như người bình thường. Và con đã được về nhà một tháng sau phẫu thuật thay tủy. Quan trọng nhất, con may mắn không trải qua các biến chứng thông thường như buồn nôn, đau bụng, và tệ nhất là trường hợp tế bào mới bị cơ thể từ chối.

Giai đoạn khó khăn này trong cuộc sống là một bài học để gia đình con vượt qua. Nó đã dạy cho con và cha mẹ con về sức mạnh của niềm tin vào một điều gì đó ngoài suy nghĩ lý trí. Có một vị Phật, Bồ Tát, hay là Chúa để chúng ta hằng ngày tu tập và tôn thờ sẽ mang lại nhiều điều tốt lành và tích cực. Bây giờ con đã vượt qua cơn bệnh nguy hiểm tính mạng này. Con hy vọng sẽ trở thành một bác sĩ trong tương lai để đền đáp ân nghĩa.

Trần Trish (Trần Duy Quang dịch)