Bất Giác

Từ Điển Đạo Uyển

不覺; C: bùjué; J: fukaku;

1. Không giác ngộ; 2. Phiền não căn bản đối nghịch với Bản giác, nguyên
nhân gây ra sự hạn chế khả năng nhận ra bản tính của tâm chính là chân
như của chúng sinh. Đây là một khái niệm cơ bản trong Đại thừa khởi tín
luận.