Bản Tính

Từ Điển Đạo Uyển

本性; C: běnxìng; J: honshō; S: prakṛti.

Bản chất, tự tính. Một bản chất chủ yếu của mọi vật, thường tương đương
với khái niệm Tự tính (自性, s: svabhāva; p: sabhāva). Đặc biệt trong Phật
giáo Đại thừa, thường loại trừ ý niệm của một bản tính cố hữu như là
một nhận thức sai lầm. Nhưng mặt khác, theo quan niệm chung của triết
học Trung Hoa thì bản tính con người vốn là thiện, các kinh văn khác
cũng ám chỉ bản tâm vốn thường trong sáng và thanh tịnh. Xin xem kinh
Viên Giác để biết thêm về Bản tính.