DIỆU ÂM NHÂN QUẢ

ÁC HỮU ÁC BÁO
(Trích đọc tác phẩm Hạnh Đoan dịch)
Diễn đọc: Tạng Thư Phật Học

 

 

ÁC HỮU ÁC BÁO

Độc giả họ Trịnh có lần đến thăm tôi còn xin cho bốn đứa con tham gia “Đội Xuân Phong Hoa Vũ”. Ông kể mình buôn dược phẩm, bình thuờng sống vô cùng tiết kiệm, nhưng đối với các việc từ thiện rất nhiệt tình đóng góp. Bởi dựa theo kinh nghiệm nhiều năm nay, ông cảm thấy hễ ai biết kính thần tin Phật, siêng làm nhiều việc thiện, thì tương lai không hề bị thiệt thòi, mà trong vô hình thầm kín nhất định cũng được trời cao chúc phúc. Bởi vậy hễ có cơ hội là ông tận sức giúp người.

Ông kể có lần ông và bà xã đang nấu cơm thì nồi áp suất bỗng dưng nổ tung nghe “ầm” một tiếng, nóc nhà ông bị thủng một lỗ to, cửa kính và đồ đạc chung quanh đều vỡ, tình huống rất đáng sợ, bà vợ ông khi đó đứng bên cạnh nòi, ngoài việc bị tiếng nổ làm cho mất hồn vía ra thì chẳng hề bị thương tích gì, thực là may lớn trong rủi ro.

Còn nữa, có lần ông lái xe hơi từ Trúc Kỳ đến Gia Nghĩa, đang chạy rất nhanh, thì ông có cảm giác xe bất thường nên vội tấp vào lề, dừng lại xuống xe xem thử… thì phát hiện một bánh sau của xe đang rời ra, nó lăn lông lốc một quãng xa trên đường rồi mới dừng lại. Sau việc này, nhiều thợ sửa xe cho rằng gặp tình huống như vậy mà không bị tai nạn nguy hiểm thì quả là chuyện lạ hi hữu khó tin.

Nhưng điều khiến người ta chấn động hơn nữa là chuyện ở quê ông. ông kề gần nhà ông có vị láng giêng tên Hất, bình thường đối người rất khắc nghiệt, tính khinh nghèo, trọng giàu, rất ưa nịnh hót.

Ông Hất đã cưới hai con dâu, cô Lan nhờ gia cảnh giàu có, của hồi môn nhiều, nên được ba mẹ chồng thương yêu. Hễ thân nhân cô Lan có đến thăm thì được ân cần tiếp đãi. Còn cô Nga thỉ do gia cảnh nghèo, của hồi môn ít nên bị ba mẹ chồng khinh rẻ.

Bởi vậy mà bình thường bất kể cô Nga hiếu kính ba mẹ chồng thế nào, làm việc vắt sức ra sao, vẫn luôn bị họ bất mãn, nhiếc móc, bắt bẻ đủ điều. Xóm giềng đều tội nghiệp và bất bình dùm cho cô Nga.

Có lần cô Nga do lao lực quá độ nên bịnh, nhưng bà mẹ chồng ác độc cứ bắt cô làm việc suốt không cho nghỉ, khiến cô đuối sức ngất xỉu.

Mẹ cô Nga hay tin, lập tức qua nhà thông gia, năn nỉ họ cho phép bà đem con về nhà dưỡng một thời gian, khi nào thể lực hồi phục sẽ qua công tác lại. Nhưng bà mẹ chồng nhất quyết phản đối không cho, lại còn ngó người nửa mắt ra bộ rẻ rúng miệt khinh. Bà không ngừng cười nhạo gia cảnh nghèo khổ của đối phương. Mẹ cô Nga hết nhẫn nổi nên đã tranh cải kịch liệt với họ.

Trước khi bỏ ra về, bà còn căm phẫn hướng nhà thông gia khắc nghiệt nguyền rủa: – Sau này nhất định các ngươi sẽ lãnh lấy kết cục chẳng lành!

Nào ngờ sau đó chừng hai tháng, câu rủa kia đã ứng nghiệm với đôi vợ chồng khinh bần trọng phú này. Hai vợ chồng họ ngồi xe máy từ Gia Nghĩa đến ngã tư thì bị một xe đò tông ngã nhào.

Ông bị thương nhẹ, còn bà thì lủng bụng lòi ruột nằm rên la oằn oại, máu tuôn đầy đất, thảm đến không nỡ nhìn. Trước khi xe cứu hộ chở đến bịnh viện thì hồn bà đã về âm cảnh.

Sau tai nạn này, nhiều dân làng không ngăn được cảm thán, đồng thời cũng cho rằng “Làm ác sẽ bị quả báo”. Đây là bài học đau lòng, nhắc người ta phải cẩn thận.

Ông nhà giàu keo kiệt

Cách đây không lâu có vị độc giả họ Hoàng, nhiệt tình đem mớ truyện tranh gởi tặng cho các học sinh nhỏ ở miền xa hẻo lánh, còn liên tục phát biểu: – Sống ở đời cần làm phúc cho nhiều, phải dốc hết sức mà tích đức, còn ích kỷ hại người thì ngàn lần không nên, bởi vì “Thiện hữu thiện báo” có thật không dối.

Ông kể gần thành phố ông cư ngụ hiện đang xảy ra một việc nổi cộm thu hút sự chú ý của nhiều người, đây chính là bằng chứng rõ nhất về nhân quả.

“Có một thương nhân kinh doanh cửa hàng vật liệu xây dựng, (tạm giấu tên), xin gọi là Beo cho tiện (Tên dịch giả tạm ghi). Bình thường ông bán buôn rất gian xảo, nhưng công việc cực kỳ phát nên cũng nổi danh khắp thị trấn. Gần đây bỗng dưng ông chết bất đắc kỳ tử. Nghe tin, ai cũng ngạc nhiên.

Phú thương Beo bình thường nhìn rất tráng kiện, hiện nay tuổi chưa tới trung niên. Sự nghiệp đang lên đỉnh điểm, vậy thì vì sao ông lại chết đột ngột như thế? Điều này khiến mọi người rất thắc mắc.

Nhưng nếu biết rõ đầu đuôi sự tình, thì sẽ sự đến dựng tóc gáy.

Chuyện là thế này: “Một công nhân của ông Beo trong lần lái xe đi giao hàng đã tông chết một thanh niên trên đường. Người chết là con trai độc nhất của một bà già nghèo khổ, bình thường hai mẹ con sống nương nhau, nay con trai gặp bất hạnh qua đời, mẹ già tự nhiên rất bi thống.

Sau sự cố kia, người mẹ tội nghiệp nhiều lần hướng vị phú thương điều đinh, nhưng ông Beo bản tính rất keo kiệt, ông thà để tên công nhân bị bỏ tù và nhất quyết không chịu bồi thường. Bà già khồng biết làm sao, đành lui về.

Lần khác bà lại đến van cầu, xin phú thương vào ngày mồng một và rằm mỗi tháng, hãy làm một mâm cơm chay cúng cho người chết oan uổng kia. Nhưng phú thương cho rằng người chết này không phải là thân nhân của ông, nên thẳng thừng từ chối.

Bà già tuyệt tự cô khổ đáng thương thấy thái độ ông Beo ngang tàng vô lý và những yêu cầu của mình toàn bộ đều bị hắt hủi. Trong cơn tuyệt vọng bi phẫn đan xen, quá đau đớn nên bà tự tử.

Bà già chết không bao lâu thì mỗi tối, trước cửa nhà vị phú thương xuất hiện một con quỷ, đầu tét nứt, mặt xanh, mắt lồi, lưỡi thè dài, khiến người trong nhà kinh tâm táng đởm, thập phần bị khủng bố. Vì quá sợ, họ vội dời nhà sang xứ khác. Nhưng dời nhà không lâu, hiện tượng đáng sợ kia vẫn không ngừng tái diễn, theo ám họ.

Lúc này ông phú thương đi khắp nơi cầu thần, thỉnh đạo sĩ đến làm phép yểm tà, nhưng không ăn nhằm gi.

Mấy ngày sau thì ông Beo đột tử. Bác sĩ chần đoán ông chết vì đứng tim.

Nhưng có người kể rằng, chính mắt họ nhìn rõ, thấy quanh cái cổ vị phú thương vẫn lưu một dấu như bị bóp cổ, vết hằn thật rõ và sâu. Rốt cuộc là “ai” bóp chết ông? Thực khó thể tưởng tượng và cũng chẳng dám nghĩ đến.

Thánh kinh từng nói: “Dẫu giành được cả thế giới, rốt cuộc vẫn phải trả bằng tính mạng của mình, vậy thì có ích chi đâu?”

Do đó, con người ta khi đối nhân xử thế cần phải lấy từ bi làm bản hoài, tận sức khoan hậu mới đúng.

Tôi có một người bạn thân, nhà ở miền nam. Ông kề, chuyện xảy ra ở quê ông trước đây cũng là hiện tượng báo ứng nhân quả cực rõ, đủ giúp người cảnh giác.

Vào thời Nhật chiếm đóng, có một nhà buôn gạo trứ danh, (tạm giấu tên), xin gọi là San cho tiện. Bình thường ông san khi mua bán đều lén cân thiếu, đến sau này giàu rồi thi bắt đầu nịnh hót, giao kết với đám Nhật Bản quyền quý. ông còn mua chuộc lấy lòng đám xã hội đen đương địa, tác oai tác quái ức hiếp dân làng.

Ông thao túng giá lương thực đương thời để thu lợi lớn. Lúc đó cư dân sợ uy ông nên chẳng dám làm gì, đành cắn răng chịu. Lòng rất căm giận nhưng không dám nói ra.

Báo ứng cũng theo đó mà đến với nhà này. Đầu tiên là con trai trưởng ông San, du học nghành y tại Nhật, tốn kém gia sản vạn ngàn, sau khi học thành tài về nước. Năm sau, ngay lúc cậu cả đang chuẩn bị khai trương bịnh viện để hành nghề thì đột nhiên mắc bịnh cấp tính, chạy chữa thuốc thang đủ hết, nhưng trong chớp mắt đã lìa đời.

Không bao lâu, ông San lại bị đám xã hội đen ông từng kết giao, dọa dẫm bắt chẹt. Có lần do yêu sách của chúng không được đáp ứng, chúng đánh ông đến thất khiếu ra máu, thương tích trầm trọng, không bao lâu thi hồn ông về âm ty.

Lúc này bà vợ ông gom hết tiền của, trốn đi xây dựng tổ ấm với người tình, bỏ lại đám con bất tài, không biết nghề ngỗng gì nên vô phương mưu sinh.

Con gái họ cuối cùng phải hạ mình làm gái, còn mấy đứa con trai thì du thủ du thực, lêu lỏng say sưa.

Ngồi không ăn núi cũng lở, sau đó tất cả đều rơi vào tăm tối. Đây là chuyện có thật, người nguời đều biết.

Do ông San là gian thương, trường kỳ cân non bán thiểu, lại ưa hại người. Hậu quả là nhà tan người mất, tài sản hết sạch. Còn di họa đến con cháu khiến chúng chẳng thể ngóc đầu lên. Đây gọi là trả báo ngay hiện tại.

Tôi đã tận mắt chứng kiến ngay hiện đời, những tác giả viết tiểu thuyết có nội dung đồi trụy, khiêu dâm, muốn phổ biến điều xấu ác, gieo rắc họa hại cho xã hội… về sau, con cháu họ đều hư hỏng, thậm chí cầm súng đi cướp ngân hàng, còn người phối ngẫu của họ thỉ phản bội, ngoại tình. IMo ứng hậu vận của họ phải nói là rất bi thảm, cực kỳ tồi tệ.

Trong lịch sử, nhiều bạo chúa giết người tạo ác, cuối đời không những chẳng được chết an, họ còn bị tuyệt tử tuyệt tôn, là chuyện ai cũng thấy.

Phú gia Hành ác

Ngày 21/5/1982, báo Đài Loan đăng một tin chấn động lòng người. Chuyện thế này: Một thiếu nữ 19 tuổi tên Ly (Các tên thật đã được đổi.) bị xe tông hôn mê bất tỉnh, sau đó thành người thực vật. Ba mẹ Ly đã dốc hết tài sản, thậm chí phải cầm cố mọi thứ để chữa bịnh cho con, nhưng vô phương vực lại sức khỏe cho cô.

Vì chăm sóc con gái bị tai nạn tàn khốc giày vò, mẫu thân cô Ly hoàn toàn đuối sức, bởi bà vốn bị bịnh tim nên hay ngất xỉu, chính bà cũng vô phương chăm sóc bản thân nên cuối cùng chỉ có ông Hanh (là phụ thân cô Ly) gánh hết mọi việc chăm sóc con gái. ông phải luôn túc trực kề cạnh con, cứ nửa giờ thì rút đàm một lần và độ một tiếng là phải trở mình cho con, giúp Ly đại tiểu tiện, phải lau dọn vệ sinh nhiều lần, vô cùng vất vả…

Xem như kể từ đó suốt đời ông Hanh phải chăm sóc, lau dọn tiểu giải, tẩy rửa vệ sinh cho con gái, mãi mãi không có cơ hội để nghỉ ngơi.

Xét vễ nỗi nhọc nhằn thân xác cộng với niềm đau tinh thần, nếu ví những thống khổ nặng nề này tựa như địa ngục trần gian cũng không nói quá. Nhưng vì sao họ lại gặp chuyện bất hạnh như thế?

Nguyên do là vào năm 1958, ông Hanh từng lái xe hơi đụng một phụ nữ nghèo họ Trần chết thảm khiến 7 đứa con thơ dại của bà chịu cảnh mồ côi. Sau đó, nhờ ông Hanh khéo léo giỏi tìm đường thoát cho mình nên không hề bị pháp luật trị tội, án kia còn được xử hòa. Thậm chí ông Hanh không phải bồi thường hay chịu trách nhiệm gì với gia đình nạn nhân, ông hanh đã cư xử rất vô tình, không hề tội nghiệp, không hề biết quan tâm chăm sóc cho đám trẻ mồ côi đáng thương kia, ông đã khiến chúng lâm vào đường cùng, gặp phải cảnh bất hạnh cực lớn trong nhân gian. Hành động này từng khơi dậy mối căm phẫn của nhiều người.

Nhưng 5 năm sau đó, (1963) con gái ông Hạnh đang học cao trung, bị xe đụng bất tỉnh hôn mê. Sau đó dù vợ chồng ông Hanh đã chữa khắp danh y trong nước, dùng đủ thuốc bí truyền, kể cả thỉnh các đạo sĩ pháp lực cao cường, các phù thủy trên núi cao đến lên đồng, làm phép…. Vì quá thương con, họ đã bỏ ra số ngân khoản kếch sù, đưa con qua Mỹ đề chữa bệnh, nhưng tất cả đều vô hiệu.

Đến nay, (1983) đã hai mươi năm trôi qua rồi, cô Ly vẫn chưa tỉnh lại, do vậy mà cha mẹ cô và người nhà cứ tiếp tục thọ khổ, bị buồn đau giày vò nung nấu triền miên trong cõi nhân gian.

Rõ ràng cha cô Ly, sau khi gây án xong dù ông bình an thoát lưới pháp luật, không hề bị trừng phạt gì, nhưng ông chẳng thể thoát khỏi sự trừng phạt của luật nhân quả, nên phải lãnh số mệnh bi thảm sau đó. Báo ứng đáng sợ đã hiển hiện, khiến ai nhìn thấy cũng phải cảnh giác.

Nhân đây, bút giả xin nhắc các bằng hữu lái xe, dù là lái xe hơi hay xế nổ, thì phải hết sức cần thận! Ngàn vạn lần, chớ nên phóng nhanh giành đường vượt ẩu, tạo lỗi sơ suất nhất thời. Quý vị cần tuân thủ triệt đề luật giao thông và phải biết quý trọng mạng người, đừng gây tổn hại cho bất kỳ ai. Hãy cần thận đề bản thân khỏi bị luật nhân quả đáng sợ trừng trị.

Hãy nghĩ kỹ xem, nếu như tài xế lái xe không cần thận, gây tổn hại cho cha mẹ, con cái hoặc người thân ỵêu của chúng ta, thì tất nhiên chúng ta sẽ cảm thấy vạn phần thống khổ, sẽ căm hận và phẫn nộ vô cùng. Bởi vậy những gì mình không muôn thì chớ làm cho người. Hi vọng al ai cũng đều nhớ và biết đặt mình vào hoàn cảnh người để hiểu và cảm thông tận cùng, phải biết quý trọng sinh mạng và triệt để giữ gìn an toàn cho người. Có thế mới không tạo ra cảnh bất hạnh.

Nếu không cần thận, chẳng biết trân quý mạng sống, thì “hại người chính là hại mình”. Trong tương lai một khi báo ứng đáng sợ ập đến, lúc đó có hối cũng không kịp, đương sự phải gánh lấy hậu quả cực kỳ thống khổ.

Những chuyện tôi ghi ra đây, đều do nghe kể hoặc tận mắt chứng kiến. Xin chân thành sẻ chia những kinh nghiệm của mình (lẫn bạn bè) từng trải qua. Nhưng do biên chép có giới hạn, nên tôi chỉ thuật lại vài câu chuyện đại diện tương đối đề độc giả tham khảo.

Mặc dù trong đây kể nhiều câu chuyện hành thiện được báo ứng và có một số tình tiết kỳ diệu xảy ra trùng hợp khó tin. Nhưng tôi đoan chắc là những gì mình ghi lại: từng câu từng lời mỗi mỗi đều là sự thật, bởi các chuyện trong đây đều đã được kiểm tra, có chứng cứ chính xác, luôn có người thật việc thật làm bằng.

Mặc dù báo ứng có lớn có nhỏ, có nhanh có chậm; nhưng toàn bộ đều là sự thật đủ đầy, cực kỳ chính xác. Dựa theo tinh thần khoa học, bắt buộc chúng tôi phải tìm hiểu cẩn thận khách quan, không thiên kiến, chỉ tin vào chứng cứ, rồi mới ra kết luận.

Dựa theo những chứng cứ này mà tôi lần lượt viết ra, cộng thêm các kinh nghiệm của bè bạn và bản thân. Luôn luôn trước khi viết, tôi đều thân hành kiểm tra mức độ chính xác hẳn hoi, nhờ vậy mà càng thấm thìa lý nhân quả: – “Trồng dưa được dưa, gieo nhân nào gặt quả nấy”. Rõ ràng: Hành thiện luôn được hồi báo, và hiện tượng nhân quả báo ứng là có thật không thể phủ nhận.