THÁNH ĐỨC VÀ SỰ LINH ỨNG CỦA BỒ TÁT ĐỊA TẠNG
Nhiều tác giả

 

MỘNG THẤY BÀ NỘI

Nãi Viên

Và nội tôi đã qua đời, bà không giống như lão thái phu nhân được miêu tả trong tiểu thuyết, hưởng thọ hạnh phúc, vui vẻ trăm năm. Vào những năm cuối đời, nội bất cẩn bị ngã, nằm liệt một chỗ, ăn uống, sinh hoạt đều do con cháu chăm lo. Nhớ đến bà, tôi luôn thấy xót thương.

Khi tôi học năm thứ 6 cấp Tiểu học, đại tỉ đang học đại học trên thành phố về thăm nhà, lần ấy, đại tỉ mang theo quyển kinh Phật rất quí do Phật Học xã tặng; thấy tôi có vẻ hiếu kì, đại tỉ biếu. Tôi vui lắm, ngày nào cũng qui định thời khóa tụng kinh, có khi tụng phẩm Phổ Môn, trì chú Đại Bi, hoặc niệm thánh hiệu Phật, Bồ-tát. Lễ Phật xong, tôi mới đi làm bài và học bài, cảm giác an lành mãn nguyện. Thấy sự hiểu biết của mình cũng tương đối, lúc ra chơi, khi rảnh rỗi, tôi đều giảng nói sự thâm áo, vi diệu vĩ đại của Phật pháp cho bạn bè. Tan học, nhất là lúc nghỉ hè, bạn cùng lớp đến nhà tôi cùng niệm Phật, lễ bái, tụng kinh.

Một tối, tôi mộng thấy bà nội đã mất về tìm, bụng bà lớn như người có bầu sắp sinh, tôi nhớ ngay đoạn kinh trong phẩm Phổ Môn: “Nếu có người nữ, giả sử muốn cầu con trai, lễ bái cúng dường Bồ-tát Quán Thế Âm, liền sinh con trai phước đức trí tuệ; giả sử muốn cầu con gái, bèn sinh con gái có tướng mạo xinh đẹp, trước đã trồng cội phước đức, nên mọi người đều kính mến…” Tôi vui mừng, chạy đến nói chuyện, thưa hỏi bà nội cách biệt hơn một năm:

– Thưa nội! Nội hãy mau trì niệm thánh hiệu Bồ-tát Quán Thế Âm, như vậy em bé trong bụng khi sinh ra mới trắng mập dễ thương…

Nội hỏi tôi:

– Phải niệm như thế nào, nội không biết! Tôi chắp tay lại thưa:

– Nội phải niệm một cách hết sức thành khẩn “Nam mô Đại Từ Đại Bi Cứu Khổ Cứu Nạn Quảng Đại Linh Cảm Quán Thế Âm Bồ-tát…”

– Nội niệm theo, nhưng chỉ mấy câu rồi không niệm nữa. Sắc mặt nội bất ngờ chuyển sang xanh, tròng mắt biến thành màu đen, mặt bỗng trở nên hung tợn rất đáng sợ, bóp chặt cổ tôi không chịu bỏ ra, tôi sợ quá quỵ xuống lăn lộn dưới đất, giằng co với nội… Nay nghĩ lại, cổ nội nhỏ như cây kim, bụng to như trống, ấy là tướng ngạ quỉ!

Giật mình tỉnh giấc, tôi sợ hãi khôn cùng. Đợi đến sáng mới dám hỏi đại tỉ về giấc mộng tối qua, chị nói:

– Theo như những gì em thấy, rất có khả năng sau khi chết bà nội bị đọa vào đường ngạ quỉ hoặc địa ngục chịu quả báo, biết ngày nào em cũng tụng kinh niệm Phật, nên về báo mộng, hi vọng em cứu bà, vậy từ đây em nên tụng kinh Địa Tạng Bồ-Tát Bổn Nguyện, hồi hướng công đức cho bà siêu sinh…

Kinh Địa Tạng Bồ-Tát Bổn Nguyện ghi: “Như những chúng sinh đời sau, trong giấc ngủ hoặc trong chiêm bao thấy các hạng quỉ thần cho đến các hình lạ, buồn bã, khóc lóc, rầu rĩ, than thở, hãi hùng hoặc sợ sệt… Đó đều là cha mẹ, con em, chồng vợ hoặc quyến thuộc trong một đời, 10 đời, trăm đời hay ngàn đời về thuở quá khứ bị đọa lạc chưa được ra khỏi, không biết trông mong phước lực nơi nào cứu vớt để xa lìa khổ não, mới về mách bảo với người có tình cốt nhục trong đời trước, cầu mong họ dùng phương tiện giúp thoát khỏi đường xấu ác”. Qua đoạn kinh này, nghĩ đến hình trạng răng chĩa ra ngoài, mặt mày hung tợn của bà nội lúc đó xuất hiện trước mặt tôi, chắc chắn bà đang mong mình tụng kinh siêu độ. Đêm trước khi bà nội mất, bà mộng thấy ông nội đã chết 5 năm ở bên kia bờ sông gọi bà, vẫy tay bảo qua bên đó, bà nội liền xắn quần lội xuống sông vượt qua. Kinh Địa Tạng Bồ-Tát Bổn Nguyện ghi: “Người làm lành ở cõi Diêm- phù-đề, lúc sắp mạng chung, cũng có trăm ngàn vạn ức quỉ thần, hiện làm cha mẹ, cho đến bà con quyến thuộc, dẫn dắt thần hồn, đi vào đường xấu ác”. Sáng sớm hôm sau, bà kể lại cho cả nhà nghe giấc mơ đêm qua, khi ấy nhà tôi chưa ai biết Phật pháp, không biết đấy là điềm báo bà sắp ra đi mãi mãi.

Sáng hôm sau, trước khi dâng cơm sáng, tôi vào cuốn màn cho bà, vừa cuốn lên, thấy sắc mặt bà biến đổi rất nhiều, hai mắt lộ vẻ giận dữ, hai hàm răng nghiến kịt kịt, hơi thở rất gấp. Lúc bấy giờ tôi chỉ là cô bé tiểu học, thấy bà như vậy sợ hãi vô cùng, vội chạy ra đóng cửa lại, lên lầu thưa với cha… Cha liền chạy xuống, tông cửa vào phòng. Thấy bà như thế, cha lo lắng nhỏ nhẹ hỏi, hình như bà có gì đó rất muốn nói, nhưng hai hàm răng vẫn nghiến chặt mở không ra. Càng lúc bà càng quằn quại đau đớn, hơi thở càng khó khăn, sắc mặt rất xấu… Chỉ cần dựa vào hai điểm, thứ nhất trước khi chết, thấy ông nội về rủ đi, thứ hai sắc mặt hung tợn, rất xấu, không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định bà đã bị đọa vào đường xấu thọ khổ.

Lúc bà nội qua đời, tôi chưa học Phật nên không biết trợ niệm giúp bà vãng sinh, trong vòng 49 ngày sau khi chết cũng không thỉnh chư tăng đạo cao đức trọng đến siêu độ, bây giờ đã biết chỗ thác sinh của bà nội, tôi thật khó chịu, đau đớn. Tôi phát tâm phải cứu bà thoát nơi dầu sôi lửa bỏng, đưa thần thức bà thoát khỏi đường xấu ác. Tôi làm theo những gì kinh Địa Tạng Bồ-Tát Bổn Nguyện dạy: “Chí tâm đọc tụng kinh này, hoặc thỉnh người khác đọc tụng, đủ số ba biến hoặc bảy biến. Như vậy quyến thuộc đang đọa vào đường xấu ác kia, khi nghe đủ số mấy biến đó, liền được giải thoát…”

Từ ngày đó, sau bữa cơm tối, tôi tắm rửa, thay y phục, thắp hương, chí thành cầu nguyện, ngày ngày đều kiền thành tụng kinh Địa Tạng Bồ-Tát Bổn Nguyện, tụng xong quyển nào hồi hướng công đức cho bà quyển đó, cầu nguyện ánh sáng từ lực của chư Phật, Bồ-tát gia hộ cho bà sớm ngày giải thoát, sinh về cõi lành. Tụng khoảng 10 biến, hình tướng đáng sợ của nội trong giấc mơ không còn thấy hiện về mỗi đêm nữa!

Cảm ơn từ lực cứu độ của Bồ-tát Địa Tạng, cảm kích đức từ phụ Thích-ca Mâu-ni, đã tuyên thuyết 84.000 pháp môn tu tập, thích ứng với các loại nhu cầu và căn tính không giống nhau của chúng sinh, nhờ đó chúng con mới biết có chư vị đại Bồ-tát từ bi rất mực thương yêu chúng sinh, như Bồ-tát Quán Thế Âm có tâm đại từ đại bi, Bồ-tát Địa Tạng có sức hoằng nguyện rộng lớn, Bồ-tát Văn-thù Sư-lợi có trí tuệ siêu việt, Bồ-tát Phổ Hiền  có hạnh nguyện thâm sâu… Các Ngài thị hiện vào thế giới khổ nạn này, hầu giáo hóa cứu độ hết thảy chúng sinh. Tôi thấy đời này mình thật may mắn, vì có khả năng học Phật, nhận thức Phật pháp, nhờ đó mới tụng kinh hồi hướng công đức cho bà. Song nhân loại trên địa cầu và chúng sinh trong sáu đường luân hồi sinh tử, được bao nhiêu phần trăm có được nhân duyên này, quả thật chúng sinh có đủ phước duyên được nghe phương pháp giải thoát của Phật-đà quá ít!

Đức Phật cũng dạy: “Được thân người giống như bụi trên móng tay, mất thân người giống như đất trên đại địa”. Nên biết một khi đã mất thân người, vạn kiếp sau chưa chắc có lại được; ở trong ba đường xấu ác mà muốn phát tâm học Phật, tinh tấn hành trì, chẳng khác  nào đứng dưới đất mà nhảy một cái lên tới trời, thật đáng thương làm sao! Viết tới đây, tôi nhớ lại đại nguyện vĩ đại của Sư phụ Thánh Khai thượng nhân. Ngài nguyện đời đời kiếp kiếp ở lại thế giới Ta-bà này để hóa độ chúng sinh, làm người quét đường, quét sạch cấu uế của nhân gian; làm như vậy cho đến 56 ức 7 ngàn vạn năm sau, Tịnh độ nhân gian hình thành, hoan nghênh Bồ-tát Di-lặc thị hiện xuống trần tu hành thành Phật. Mỗi lần nghĩ đến đại nguyện đó, tôi dâng trào niềm xúc cảm. Nghĩ đến con đường Bồ-tát khó làm, chúng sinh khó độ (cả chúng sinh bên trong mình và chúng sinh bên ngoài). Mỗi khi tâm buông lung phóng dật, chỉ cần nghĩ đến tinh thần đại Bồ- tát không sợ gian khổ, nhẫn những điều khó nhẫn, làm những việc khó làm của ân sư, trong lòng hổ thẹn và kính ngưỡng vô biên, nhờ đó nỗ lực hành trì, lúc nào cũng cảnh tỉnh chính mình.

Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó bà nội qua đời đã được 6, 7 năm. Ngưỡng nguyện bà sớm siêu sinh về cõi lành, đời sau sinh ra gặp Phật pháp, tinh tấn tu trì. Cũng cầu nguyện đời này cho đến tận đời vị lai, sẽ có ngàn vạn “người quét đường”, cùng nhau quét sạch những thứ ô uế của nhân gian, hoằng dương chân đế của Phật pháp, ban rải nước cam lộ của Phật pháp khắp Tam thiên Đại thiên thế giới.