NHÂN QUẢ PHỤ GIẢI LƯƠNG HOÀNG SÁM
TẬP II
Biên giảng: QUẢ KHANH
Hạnh Đoan Lược dịch

 

NGÀI VIỆN TRƯỞNG ĐẠI Y VIỆN

Ba năm trước tôi đến thành phố nọ ở Hà Bắc, một cư sĩ mời tôi đến thăm ngài Viện trưởng “Y viện Nhân dân”, ông được mọi người ca ngợi là một Viện trưởng tốt.

Mấy ngày trước ông bỗng đau tim và bệnh phát tác nhanh đến không còn có thể nói năng, cử động gì được nữa.

Hiện ông đang nằm truyền dịch trong bệnh viện, các Bác sĩ chần khám đều nói không thể phẫu thuật nên không cần chuyển đến viện nào khác nữa.

Tôi vừa bước vào thì thấy mũi ông thở dưỡng khí, tay đang truyền dịch, hai cô con gái khoảng chừng 36, 37 tuổi đang ở cạnh bên chăm sóc. Lý cư sĩ nói nhỏ vào tai ông:

– Viện trưởng! Có cư sĩ Quả Khanh đến thăm ông nè!

Chỉ thấy ông từ từ mở mắt, như kiếm tìm… Hai cô con gái ông kinh ngạc, reo lên mừng rỡ:

– Ô! Ba mở mắt được rồi!

Họ kể từ khi thân phụ bị bệnh tới giờ, đây là lần đầu tiên ông mở mắt… Tôi đến trước giường, chắp tay hỏi thăm. Các cư sĩ giới thiệu cho ông biết tôi là tác giả cuốn “Báo ứng Hiện Đời” và hỏi ông có muốn nghe tôi giải thích nguyên nhân căn bệnh không? ông trả lời bằng ánh nhìn chứa đầy vẻ khát khao muốn biết…

Thế là tôi giải thích cho ông nghe lý nhân quả báo ứng thiện ác, rồi hỏi: ông có tin không? ông mấp máy đôi môi, lộ vẻ đồng tình.

Tôi hỏi:

– Ông có muốn nghe tôi nói những lỗi sai ông đã phạm phải, cũng chính là nguyên nhân dẫn tới căn bệnh này không?

Ông mỉm cuời, tỏ vẻ đồng ý.

Thế là tôi hỏi:

– Có phải ông rất ưa ăn tim heo, gà, vịt và tim các loài vật khác?…

Ông biểu lộ: – Đúng như vậy!

Tôi lại hỏi:

– Ông là một Viện trưởng sống liêm khiết, thực tâm giúp người chẳng hề muốn thu tiền tài của họ, nhưng khi người khác cương quyết biếu xén và đem lễ tạ đến đặt tại nhà ông, ông cũng không chối từ, phải không?

Viện trưởng lộ vẻ rất cao hứng, mấp máy môi phát âm ra tiếng: Đ…Ú…NG!

Tôi giải thích:

– Hai điểm này là nguyên nhân phát bệnh của ông. Hiện tại ông đã biết mình sai chưa?

Ông gật đầu.

– Ông niệm theo tôi câu: “Nam mô A Di Đà Phật!” ba lần được không?

Ông lại nói ra chữ: Được!

Thế là tôi nắm bàn tay phải ông, niệm từng câu “Nam mô A Di Đà Phật!”, mặc dù ông không thể phát âm rõ ràng, nhưng cũng gắng niệm theo. Tôi hướng dẫn ông đọc Tam quy: Qui y Phật, Qui y Pháp, Qui y Tăng…

Cuối cùng tôi hỏi ông:

– Ông có chịu xuất tiền ra nhờ con mình phóng sinh giùm chàng?

Ông tỏ vẻ đồng ý.

Hai cô gái đều nói họ không rành làm việc này, các cư sĩ có mặt đều nhiệt tình bày tỏ thiện ỷ sẽ làm giúp thay cho. Tôi bảo ông:

– Các cư sĩ này đang tính in kinh sách Phật, nếu ông bỏ tiền thu lễ của bệnh nhân ra in kinh sách thiện cho người, thì có thể giúp tiêu trừ tội nghiệp, bệnh ông sẽ mau lành.

Ồng tỏ vẻ đồng ý.

Các cư sĩ hỏi:

* Ông muốn góp bao nhiêu? ông đưa lên ba ngón tay miệng mấp máy: Ba… vạn!

Chúng tôi biểu thị sự tán thán ông biết sai chịu sửa lỗi. Trước khi chúng tôi đi, ông còn ráng giơ tay vẫy chào tạm biệt. Tôi cúi xuống nói vào tai ông:

– Dù nằm trên giường cũng có thể niệm thầm Nam mô A Di Đà Phật! Sẽ giúp ông giảm thống khổ, bệnh sẽ mau ổn.

Ông nhìn tôi như muốn nói: ông hiểu.

Mấy tháng sau Lý cư sĩ gặp tôi báo tin:

– Viện trưởng đã mất rồi. Lặng lẽ im lìm mà ra đi. Từ hôm cáo biệt chúng ta xong, ông không nói một lời nào nữa.

Tôi nghe kể Lý cư sĩ đã hỏi con gái ông có muốn thực hiện nguyện vọng “in kinh sách và phóng sinh”… của cha mình không? Nhưng hai cô nín thinh chẳng trả lời.

Tôi thở dài: Người ta thường nói con “là chủ nợ” tìm tới. Ngay lúc xác thân bạn không còn động đậy, thì tất cả hết thuộc quyền mình quyết định nữa rồi. Vì vậy, muốn liễu sinh thoát tử chúng ta phải lo tu tập khi thân đang cường tráng, mỗi người cần phải tự cố gắng!

Do chúng ta bị vô minh tham, sân, si che mờ trí cho nên mới tạo ra vô lượng oán, chỉ có chân chính sám hối, nương lực nhiếp thọ của chư Phật, Bồ tát mới có thể tiêu trừ.