NHÂN QUẢ PHỤ GIẢI LƯƠNG HOÀNG SÁM
TẬP II
Biên giảng: QUẢ KHANH
Hạnh Đoan Lược dịch

 

DƯƠNG CƯ Sĩ

Trong câu chuyện con lừa đầu thai làm cháu đến đòi nợ hai vợ chồng (ông Dương và bà Trương),1 sau khi hai vợ chồng này học Phật rồi, ngày ngày thấm nhuần Phật pháp hoan hỉ tu hành, thì thằng cháu nội đó, nhờ bọn họ biết tu mà sớm chuyển ác duyên thành thiện duyên. Từ cảnh vốn là đứa cháu ngỗ nghịch, nó biến thành ngoan hiền, hiếu thuận tới nỗi có lần ông bài tiết khó khăn, thằng cháu đã kiên quyết khom lưng quỳ xuống để hỗ trợ cho ông suốt nửa tiếng. Nó còn tự học các món chay, thỉnh thoảng nấu dâng cho ông bà dùng.

Tháng 7 năm 2007, Dương pháp hữu ly trần, hưởng thọ 83 tuổi.

Khi tôi tiến đến đặt hoa tươi lên thi thể ông, cúi chào vĩnh biệt… thì nước mắt bỗng tuôn không cầm được (xem như từ nay về sau tôi không còn thấy người bạn già từ thiện hiền lương, “chí đồng đạo hợp” này nữa rồi)…

Đang bùi ngùi thì tôi bỗng nhìn thấy2 ông Dương xuất hiện trên không: Ông đang quỳ trong một hoa sen to lớn, hướng về tượng Tây Phương Tam Thánh đảnh lễ… giữa tiếng Phật nhạc ngân vang hòa cùng âm thanh “Nam mô A Di Đà Phật!” đang niệm liên tục, không ngừng vang vọng vào lỗ tai tôi (vì lúc đó nghi lễ cáo biệt đang tiến hành), cảnh mình vừa thấy khiến tôi phấn chấn, nhưng tôi chỉ có thể chia sẻ niềm vui này bằng cách nói nhỏ vào tai nữ pháp hữu Quả Năng:

-Chèn ơi! Dương lão đã “hoa khai kiến Phật, ngự ở vị “Thượng phẩm hạ sinh” rồi.

Tính ra thời gian ông Dương học Phật3 chỉ có bảy năm, nhưng nhờ có thiện căn sâu dày, vừa quen biết chúng tôi thì ông lập tức phát tâm: Nghiêm trì giới luật, thệ dứt tuyệt đồ mặn ăn chay trường, ở trước mặt tôi chân thành phát lộ những lỗi lầm sát, đạo, dâm, vọng… đã tạo trong quá khứ, thực lòng ăn năn sám hối…

Bởi vì đúng ra ông sắp bị mổ tim, nhưng nhờ tu tập theo Phật mà được miễn trừ, nên càng tăng thêm tín tâm tu học kiên định.

Sáu năm sau, ông cùng vợ (là bà Trương) đồng phát tâm Bồ-đề, “chuyển gia vi tự”,biến nhà thành đạo tràng, siêng tu tinh tấn không lười. Họ thường phản tỉnh, luôn kiểm điểm sám hối mọi lỗi lầm từ thân, khẩu, ý, mình đã phạm qua. Một lòng cầu thoát ly tam giới, vãng sinh Tịnh độ.

Hằng ngày, cứ mỗi buổi sáng và tối, cả hai cùng đi công viên tản bộ, họ đồng niệm Phật (dùng máỵ đếm), tự định khóa trình thế này: Trên đường đến công viên thì niệm “Nam mô Quan Thế Âm” ngàn tiếng, tại công viên vừa vận động vừa niệm “Nam mô A Di Đà Phật!” ngàn tiếng, còn trên đường quay về nhà thì niệm “Nam mô Địa Tạng Vương Bồ-tát” ngàn tiếng, về tới nhà, ăn sáng xong thì họ nghỉ ngơi nửa tiếng, rồi bắt đầu tụng khóa sáng: Hai người mặc áo tràng, kẻ cầm khánh đi trước, người cầm quyển kinh đi sau, họ tụng niệm, nhiễu Phật từ hai đến ba vòng quanh sảnh phòng, chừng một tiếng thì xong khóa công phu sáng.

Lúc chuông điểm công tác, thì hai người bắt đầu học kinh và nghiên cứu… có lúc vì một câu pháp mà xảy ra tranh luận, nếu không ai phục ai thì đánh dấu số trang ghi trên bàn, đợi gặp tôi nhờ giải giùm. Nếu tôi tán thành quan điểm của ông thì ông hoan hỉ mỉm cười, bà cũng vui vẻ khen và Ịập tức học tập theo. Nếu tôi khen bà đúng thì bà mừng vui nghinh đầu, vỗ tay, mặt mày hớn hở tươi tắn, nhìn hồn nhiên khả ái như trẻ thơ… mỗi khi thấy bà biểu lộ, tính dịu hiền nhẫn nhịn giỏi, tôi thường tự xấu hổ thầm (vì tính tôi vốn rất nóng), cho dù đã lưu tâm sửa nhiều, nhưng so với bà Trương thì tôi vẫn còn thua xa (như trời với vực).

Trước mùa xuân năm 2000, tôi đến thăm ông Dương, mới vừa ngồi xuống, thì bà Trương hướng tôi kể lể và sám hối:

-Tôi tinh cờ thấy trên đỉnh cửa sổ có một điểm đen, nhìn kỹ là con ruồi, bèn kêu chồng:

-Ông ơi, mau cầm quạt tới đây. Ổng hỏi:

-Trời lạnh thấy mồ, bà còn đòi đem quạt tới làm chi?

-Trên tường có con ruồi kìa, hễ tôi mở cửa, là ông cầm quạt xua nó bay ra nhen.

Ông phê bình liền:

-Nè, bà tu hanh kiểu gì mà trời lạnh cắt da lại muốn đuổi con ruồi ra ngoài? Làm vậy chẳng phải là bà muốn… nó bị chết cóng hay sao?

Bà nghe ông nói thì giật mình, biết là mình đã sai, vội thú nhận:

-Ôi chao, quả là tôi tu hành còn kém xa ông, vì không có chút từ tâm. Mô Phật! Con xin sám hối! Xin sám hối! Ông nè, chúng ta hãy cùng qui y cho con ruồi nhé…

Thế là hai người chắp tay hướng về con ruồi qui y cho nó, họ đồng niệm:

“Qui y Phật , Qui y Pháp, qui y Tăng. Qui y Phật bất đọa địa ngục, Qui y pháp bất đọa ngạ quỷ, Qui y Tăng bất đọa súc sinh… Xin chú nguyện cho ruồi: Đời sau được mang thân người, gặp Phật pháp tu hành đắc dạo”…

Ba ngày sau, bà Trương thấy con ruồi vẫn còn ở tại chỗ cũ không động đậy…

Bà lại kêu chồng:

-Này, ông mau cầm quạt tới đây!

-Đem quạt tới làm chi?

-Đã ba bốn ngày rồi mà con ruồi không nhúc nhích, mình quạt cho nó bay xuống ăn gì chứ, nếu không thì nó chết đói làm sao!

Khi họ dùng quạt đuổi con ruồi, thì nó rơi ngay xuống đất. Hóa ra nó đã chết, thác sinh vào thiện đạo rồi.4

Từ lúc phát tâm học Phật, thệ ăn chay niệm Phật rồi, thì ông Dương không bị bệnh gì, ăn uống rất ngon miệng. Hồi chưa biết đạo, mỗi năm ông phải đi bệnh viện 1-2 lần. Bởi vi “linh kiện” toàn thân ông đều vướng bệnh.

Nhưng cách đây tám tháng, bao tử ông phát đau khó chịu, các con bèn đưa cha đi kiểm tra, phát hiện bao tử ông có khối u. Sau khi uống thuốc trị ung bướu rồi, thì bạch huyết cầu hạ, ông ngưng thuốc thấy có đỡ hơn, nên quyết định không dùng thuốc nữa. Sau đó ông xuất viện về nhà, chỉ uống chút thuốc duy trì.

Lúc con gái ông Dương gọi điện báo tin cho tôi, thì tôi đang ở Thượng Hải, tôi bảo cô hỏi xem cha mình có… ăn qua thịt lừa hay không?

Ông Dương lúc đó ở cạnh bên, liền đáp:

-Tôi chưa từng ăn qua…

Tôi bảo:

-Ông hãy chịu khó nhớ kỹ lại xem…

Một lát sau, tôi nghe ông Dương kể: Vào năm 1950 ông được phân công tác, gần đơn vị có một tiệm bán thịt lừa, lúc đó ông sống một mình cho nên thường mua ăn.

Thế là tôi bảo ông Dương:

-Trước đây ông phát bệnh, toàn là do lừa đến quấy phá, sau khi ông học Phật ăn chay tụng kinh rồi, lừa cũng minh lý, nên không còn theo báo ông nữa. Nhưng ông lại quên tuốt việc mình đã ãn thịt chúng, nên chẳng biết sám hối, cầu siêu cho chúng, vì vậy mà chúng đang hành hạ khiến ông sinh bệnh khó chịu. Một là: Để cảnh tỉnh ông. Hai là: Muốn ông tụng “Kinh Địa Tạng” siêu độ cho chúng.

Còn nữa, ông có các chiến hữu bị chết trận trong thời kỳ chiến tranh, cũng có một số người là bạn mới kết giao, nhưng sau khi chết rồi họ bị rơi vào ác đạo, do biết ông tu hành tốt, nên đồng tìm tới muốn nhờ ông siêu độ cho họ thoát khổ. Ông hãy ráng nhớ ra tên của bọn họ, hoặc nếu đã quên thì chỉ cần nghĩ tới… đem công đức tu học Phật nhiều năm hồi hướng, ban cho họ, hãy vì họ phóng sinh, tụng nhiều “Kinh Địa Tạng” cầu cho… thì rat tốt.

9 giờ sáng ngày 10 tháng 7, ông Dương đang ngủ được mấy tiếng, bỗng mở bừng đôi mắt, thấy bạn bè và con cái đang ở bên mình, ông Ịộ vẻ hớn hở bảo:

– Vừa rồi Bồ tát ban cho tôi hoa sen, còn chúc mừng tôi, tôi cũng đảnh lễ Bồ tát. Rồi ông nhìn các con và nói:

-Các con nhớ cùng mẹ chăm chỉ tu, niệm Phật kiên định tinh tấn nha! Nhớ phải luôn tỉnh giác đó!

Nói xong ông nhắm mắt, mọi người đều cho là ông nhắm mắt nghỉ ngơi, nào biết rằng ngay trong khoảnh khắc đó, lúc đầu ông quẹo sang phải, là ông đã vãng sinh rồi.

Khi bà Trương gọi điện báo tin cho tôi hay chồng mình mất, bà còn hỏi thêm:

-Hiện đám con không tin Phật của tôi đang muốn lập tức thay y phục tắm rửa liền cho cha nó, tôi phải làm sao đây?

Tôi nói:

– Bà phải ngăn chúng lại ngay. Vì ông nhà đã vãng sinh thế giới Cực Lạc hiện ở quả vị “Trung phẩm trung sinh”, bởi nhờ lúc lâm chung tâm ông không điên đảo, một lòng tha thiết niệm Phật nguyện vãng sinh Tây phương, nên đã được chư Phật, Bồ tát đến rước về Lạc bang rồi. Bà đừng để ông phải chịu ảnh hưởng theo kiểu thế tục thường tình. Linh cữu ông nên để ở nhà bốn ngày, ngăn cấm không cho đốt giấy tiền vàng bạc, thậm chí thời nào cũng không được khóc.

Sau đó tôi cùng các bạn đạo cư sĩ ở tại Phật đường, đồng niệm Phật lớn tiếng (theo phương thức ngũ âm) để hỗ trợ cho ông Dương, âm thanh vang rền lấn áp mọi tiếng ồn nơi phòng khách.

Hôm đó một người con trai không tin Phật của ông Dương thừa lúc rảnh rỗi cũng vào Phật đường tụng niệm theo, khiến tôi rất hưng phấn.

Âm thanh niệm Phật chân thành cũng có thể giúp cảm hóa người mê đến với Phật đường, tiếng niệm Phật nghe thật lớn (đúng là xuyên thấu trời cao)….

Đột nhiên, Đằng cư sĩ hớn hở bảo mọi người:

-Tôi thấy5 có nhiều Bồ tát và Tỳ-kheo, Tỳ- kheo-ni thân đắp ca sa đều đang chắp tay đứng chung quanh chúng ta niệm Phật, riêng Tây Phương Tam Thánh6 đứng ở phía trên, mỉm cười nhìn chúng ta, đồng phóng hào quang năm sắc phủ khắp… tỏa chiếu đến những người niệm Phật

Hôm đó trước khi ra về, tôi bỗng nhìn thấy rõ ràng: Đài sen của ông Dương đang bay lên “Trung phẩm thượng sinh”.

Về nhà rồi, tôi bèn gọi điện thảo luận cùng hai pháp lữ ở các nơi khác. Họ đều xác nhận là cũng thấy ông Dương đã thăng lên “Trung phẩm thượng sinh”. Điều này khiến tôi càng phấn chấn thêm, khi hiểu rằng: Tín tâm của người trợ niệm, cũng gây ảnh hưởng lớn đến phẩm vị vãng sinh của người mất.

Thế là tôi quyết tâm: Niệm lớn tiếng, dốc lòng tha thiết chí thành niệm Phật và giải thích cho mọi người hiểu: Ngay lúc dang niệm Phật phải nhiếp tâm chánh định, có lòng tin kiên cố, để tạo ra nguồn hỗ trợ mạnh mẽ, giúp ông Dương thăng lên phẩm vị cao hơn nữa.

Mấy ngày sau, có rất đông con cháu ông Dương cùng vào Phật đường niệm Phật, trưởng tử ông trong lúc trực đêm còn ráng tụng “Kinh Địa Tạng” thêm cho cha. Mãi đến khi cáo biệt thi thể, thì ông Dương đã thăng Iên “Thượng phẩm hạ sinh”.

Thế là tôi khuyên mọi người trong vòng 49 ngày này, hãy ráng sức vì ông Dương niệm A Di Đà Phật và tụng “Kinh Kim Cang, Kinh Lăng Nghiêm”… cần phải hành trì liên tục để hỗ trợ ông thăng Iên phẩm vị cao.

Sở dĩ tôi viết câu chuyện này, là mong chia sẻ kinh nghiệm quý giá có thực cùng độc giả. Ắt hẳn sẽ có người phê bình tôi thuyết giảng chẳng đúng pháp… Nhưng tôi tin chắc không nghi, bởi vì Phật từng thuyết: uứng hiện pháp giới tính, tất cả duy tâm tạo”.

Do vậy mà tôi mạnh dạn kể lại tinh huống Dương cư sĩ vãng sinh cho các bạn dồng tu tham khảo. Hy vọng sẽ có người thu được lợi ích.

Sám văn:

Vì sao có chúng sinh tay chân cong vẹo, què quặt, lưng gù, chân thọt, tứ chi lặt lìa, không thể cầm nắm, đi đứng bất tiện?

Phật đáp: Do đời trước làm người độc ác, đặt hung khí phá cầu đường, làm bẫy hại chúng sinh, đào hầm đào hố, gieo hoạn nạn tai ương cho chúng sinh. Vì ác nghiệp ấy nên bị như vậy.

-Vì sao có chúng sinh bị ngục tốt trói, đeo gông, hành tội thống khổ?…

Phật đáp: Vì đời trước họ giăng bẫy, chài lưới, đánh bắt chúng sinh, hay giam nhốt lục súc, hoặc làm kẻ cai trị dân mà cậy thế, ỷ quyền hành hạ ức hiếp người, tính tham lam ưa vơ vét, nhót hại kẻ vô tội, khiến người lương thiện ôm oán hận không biết kêu ai. Vì nhân ấy, nên bị như vậy.

Giải thích:

Trước đây tôi từng kể chuyện một người do nuôi chim mà vô duyên vô cớ bị tù ba năm. Chính vì giam cầm chúng sinh mà bị báo ứng. Cho dù bạn giam vật trong lồng vàng, cho chúng ăn ngon… thì cũng là làm trái quy luật sinh sống tự nhiên của loài vật. Còn có người lợi dụng mình đang có quyền lực, bắt nhốt người vô tội, hoặc bắt lầm, phán tội lầm, tạo ra oan nguc. Tương lai nhất định sẽ có ngày bị gông xiềng trói thân, tự gánh ác quả của mình.

Do vậy những vị giữ chức cao, nắm quyền lớn, làm ở Pháp đình… nhất định phải cẩn thận, nên: Chấp pháp công minh, không được vì tiền tài mà gây điên đảo, thay trắng đổi đen, cho dù đắc thế một thời, thì tương lai khó tránh cảnh bị gông xiềng hình phạt nơi chốn địa ngục .

Sám văn:

-Lại có chúng sinh điên khùng, hoặc si cuồng, sợ hãi, không phân biệt được chi. Vì nhân gì mà mắc phải tội ấy?

Phật đáp: Vì đời trước làm người uống rượu say sưa, gieo nhân loạn trí si tâm, phạm 36 lỗi nên đọa làm người ngu si, giống như người say không phân biệt được tốt xấu, thượng hạ tôn ty. Vì ác nghiệp ấy nên mắc phải tội như vậy

Giải thích:

Xin giải sơ 10 lỗi trong 36 lỗi đó là: 1-Bất hiếu cha mẹ. 2-Khinh bậc trưởng thượng. 3-Bất kính Tam bảo. 4-Chẳng tin kinh pháp. 5-Phỉ báng tu sĩ. 6-Nhiếc mắng người. 7-Hằng nói dối. 8-Vu việc xấu cho ngườỉ. 9-Tung tin đâm thọc. 10-Ấc khẩu t6n hại người v.v…

Sám văn:

Kẻ chê của người, hủy tài bào người, cân non bán thiếu, (gian lận cân lượng), ép giá… nhằm thu lợi cho mình, sẽ bị ác báo…

Xin kể một chuyện phát sinh vào năm 1992.

 

TRƯỚC LỒI SAU GÙ

Ông Đường là Cục trưởng Ty thuế vụ Thành phố T. Ông sinh ra trước ngực sau lưng đều có khối thịt bự. Tục gọi là trước lồi sau gù.

Mặc dù trong nhà giàu có, nhưng tuổi hơn 40 vẫn chưa kết hôn, sinh hoạt rất bất tiện. Vị Cục trưởng này tìm dến hỏi chúng tôi: Nguyên nhân do đâu mà ông bị vậy?

Quả Lâm hỏi:

-Phụ thân huynh có phải là một người rất giỏi tính toán làm ăn buôn bán?

Cục trưởng gật đầu đáp phải. Còn nói thân phụ ông dù giỏi kiếm tiền, nhưng tính rất keo kiệt, chẳng giúp ai bao giờ, ngay cả bản thân cũng không dám tiêu xài, sống giống như kẻ nghèo.

Quả Lâm lại hỏi:

-Có phải mới đầu… trong nhà bán thức ăn?

Cục trưởng đáp:

– Đúng vậy!

Quả Lâm giải thích:

-Thân phụ huynh khi buôn bán thường cân non bán thiếu, bày trò giả dối để gạt lường tiền, hành động này cực kỳ trái lương tâm!

Thực ra đời quá khứ nhờ ông ta từng có trồng phúc điền, nên hiện tại mới có thể làm ăn buôn bán lớn và phát tài như thế, song đáng tiếc là ông giở thủ đoạn cân gian bán dối, tạo ra ác nghiệp. Còn nữa, có phải khối thịt trước ngực và trên lưng Đường huynh nhô ra có hình dạng giống y như quả cân? Đây chính là ác quả của hành vi cân lường bán thiếu trong khi giao dịch mua bán…

Cục trưởng cười bảo:

-Quả thật em nói không sai mảy may, cục thịt trước ngực tôi nhỏ, nhưng khối u sau lưng lại to, nhìn y hệt quả cân nhỏ và lớn, (tương tự như khi cân lén bỏ ra, thêm vào gian lận…để kiếm lợi cho mình). Nhưng phụ thân của huynh tạo nghiệp, vì sao quả báo lại rơi xuống ngay trên thân huynh? Như vậy chẳng phải quá bất công sao?

Quả Lâm đáp:

-Bởi vì đời trước Đường huynh cũng tạo nghiệp “cân gian bán thiếu” giống y như thân phụ hiện thời, đây gọi là “đồng nghiệp chiêu cảm”. Phải biết: Gieo nhân sao thì gặt quả vậy! Huynh vốn có phúc báu, được thông minh hơn người, song tự làm thì tự thọ. Nhờ phúc đời trước chưa cạn, nên mặc dù mang thân tàn tật, huynh vẫn được sống một đời y thực phong nhiêu đầy đủ.

“Cán cân thiên địa” xưa nay rất công bằng, hễ ta sống mà dối người thì tổn mình, còn biết giúp người thì trời sẽ đền bù cho. Đối với thân phụ anh mà nói thì: Ngoài việc kiếm tiền bằng hành vi bất chính ra, sau khi kết hôn còn phải chiêu cảm quả báo: Đời con cháu sinh ra có thân thể ngũ quan không vẹn toàn. Cái này gọi là: “Ra ngoài vui vẻ về nhà rầu, đếm tiền hớn hở… ngắm con sầu!”.

Chímg kiến và nghe Quả Lâm giải thích như thế, thú thực tôi cảm thấy kinh sợ tột cùng, xin kể ra để quý vị rõ lý: “Hại người là hại mình”, quả báo này rất đáng sợ, quý vị tuyệt đối phải cẩn trọng, chớ nên khinh thường.

Không những chỉ có thế, mà khởi ý: “Khinh khi người cũng là tự hại mình”. Trong cuộc sống hiện nay, ta thấy không ít người có dung nhan anh tuấn mỹ lệ, tài giỏi siêu quần… nhưng họ lại sinh con ngây ngốc hoặc tàn tật. Vì sao họ bị cảnh bất như ý như thế? Bởi do trong số họ, có không ít người vào lúc được thời đắc ý, đã khởi niệm cười chê giễu cợt, thậm chí khinh khi rẻ rúng những ai có con tàn tật.

Khi bạn cười chê người, là gieo nhân. Bị sinh con tàn tật, là lãnh quả. Nếu như ai có tâm hay khinh khi, ưa chê cười người, thì phải mau mau sám hối, từ bỏ tật xấu này.